Chúng mình yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng đành làm
người đi tản buồn. Tôi trở lại đường biển xưa như một người khách lạ, lòng bùi
ngùi, ước mơ là sẽ lại có một ngày về, nước mắt nhạt nhoà với niềm vui, như tôi
đã tâm tình với một người bạn trẻ, khi viết về tấm lòng yêu thương quê hương.
May 22, 2012
Bông Hồng Cho Nhật Tảo
Bạn thân,
Diamond Princess rời Nha Trang đi Hồng Kông đêm 21 tháng Tư,
và theo lộ trình ấn định tàu sẽ chạy rất gần Hoàng Sa vào trưa ngày hôm sau. Buổi
sáng hôm 22 tháng Tư tôi ở lỳ trong phòng, theo dõi vị trí của du thuyền trên
TV cho đến khi tàu đã qua vĩ độ của Đà Nẵng tôi mới lên boong đứng nhìn.
Trong lòng tôi thấp thỏm, chỉ sợ là tàu chạy không đủ gần
cho mình thấy đảo thân yêu, nhưng gần trưa thì những cột antenna hiện rõ khiến
cho tôi thêm bồi hồi, và tôi không cầm được nước mắt khi thuyền trường Dino
Sagani nói trên hệ thống âm thanh là tàu đang đi ngang Paracels (Hoàng Sa), và
“quần đảo này trước đây thuộc về Việt Nam”.
Dưới đáy biển sâu thẳm đó là con tàu Nhật Tảo và thân xác Ngụy
Văn Thà cùng với những người thủy thủ đã bỏ mình để cố giữ lấy một mảnh đất của
quê hương. Thà vào trường HQ sau tôi một năm, và chúng tôi đã nhiều lần gặp
nhau trên đường suôi ngược bến bờ VN, còn Nhật Tảo và tôi đã có những tháng
ngày không quên. Năm 1964 Hoa Kỳ chuyển giao cho VN hai Hộ Tống Hạm tại
Philadelphia. Tôi được tuyển chọn vào thủy thủ đoàn của HQ-11 (Chí Linh) còn bạn
đồng khoá Nguyễn Hoài Bích có mặt trên HQ-10 (Nhật Tảo). Hai con tàu dắt díu
nhau từ bờ biển miền Đông nước Mỹ, xuôi Đại Tây Dương, qua kinh đào Panama, vượt
Thái Bình Dương về VN sau khi tạm dừng ở những nơi xa lạ như San Diego, San
Francisco, Hawaii, Guam, Philippines … Chuyền hải hành một đời vẫn nhớ thế
nhưng bây giờ Nhật Tảo nằm đây trong đáy nước, và Nguyễn Hoài Bích cũng đã tử nạn
trên đường đi tìm tự do. Tôi nhớ tàu, nhớ bạn, và nước mắt tôi nhạt nhoà …
Biển mênh mông nhưng vắng lặng, không có bóng dáng một con
tàu nào ngoài chiếc Diamond Princess. Những ngày còn đi biển năm xưa tôi biết
vùng nước này lúc nào cũng thấp thoáng vài ghe đánh cá mang cờ VNCH. Bây giờ biển
vắng, người dân không dám ra khơi vì sợ “tàu lạ” bắt người đòi tiền chuộc.
Không biết người dân đảo Lý Sơn lúc này sinh sống bằng cách nào khi mà vùng biển
nuôi sống họ bao nhiêu đời bỗng dưng trở thành vùng biển cấm! Tôi không chỉ cảm
thấy xót xa mà còn có cả chút căm hờn!
Khi Hoàng Sa mờ dần vào chân mây tôi vẫy tay chào. Một bông
hồng cho thủy thủ đoàn Nhật Tảo! Toàn dân VN sẽ mãi mãi ghi ơn các anh, và thế
nào cũng có một ngày Hoàng Sa sẽ lại là của VN để cho chúng tôi dựng lại tấm
bia chủ quyền, khắc tên các anh cho đời đời tưởng nhớ.
Bạn thân,
Khi Diamond Princess qua khỏi vĩ tuyến 17 tôi đã đi trọn đường
biển xưa. Ngày đó chúng mình đứng trên đài cao, nhọc nhằn với sóng gió, nhưng
thiết tha với đời thủy thủ cho đến tận bây giờ, như là tôi đã từng viết cho bạn
ta Vũ Hữu San, hạm trưởng Khu Trục Hạm Trần Khánh Dư tham dự trận Hoàng Sa,
trong một ngày họp mặt:
Mắt xưa vương bóng sông hồ
Tóc xưa gió lộng bến bờ yêu thương.
….
Chúng mình yêu biển và yêu quê hương VN, thế nhưng đành làm
người đi tản buồn. Tôi trở lại đường biển xưa như một người khách lạ, lòng bùi
ngùi, ước mơ là sẽ lại có một ngày về, nước mắt nhạt nhoà với niềm vui, như tôi
đã tâm tình với một người bạn trẻ, khi viết về tấm lòng yêu thương quê hương.
Tình thân,
Ngụy Xưa
May 22, 2012
Nguồn :
Nguồn :
No comments:
Post a Comment